
“Mình không làm nghề nhiếp ảnh, và cũng xin mạn phép đừng gọi mình cái danh xưng photographer,” Nguyên khiêm tốn nói. Thế nhưng dạo một vòng quanh Instagram đẹp đến nao lòng Ở Đâu Cũng Chụp của anh, người ta không khỏi thổn thức trước những khoảnh khắc bình yên đến lạ của một Sài Gòn vốn thật xáo động.
Read on in English
“Mình sẽ giới thiệu về bản thân mình như thế nào ư?”, Nguyên cười nhẹ. “Chắc là kẻ luỵ tình Sài Gòn!” Anh chàng không giấu được sự háo hức của mình khi nhắc tới thành phố đã gắn bó trọn vẹn mười năm thanh xuân của anh. “Một kẻ hay được nhiều người hỏi “Sao mày thương Sài Gòn thế!”
Nguyên có một định nghĩa khác cho đam mê chụp ảnh của mình. Anh gọi đó là hành động ghi lại khoảnh khắc. “Trải qua bao thăng trầm của những năm tháng trôi vội, tự dưng trong mình dần có nhiều cảm nhận thân thương cho chốn Sài Gòn. Thế là mình bắt đầu tạo nên một nơi riêng cho chính mình, chia sẻ ở đó những khoảnh khắc mình tình cờ ghi lại được. Đó là những câu chuyện thật đời, thật gần gũi của Sài Gòn, khiến ai đã, đang và sẽ sống ở đây đều cảm nhận được cái thương chân thành với mảnh đất này.” Instagram Ở Đâu Cũng Chụp bất ngờ dành được sự quan tâm đông đảo của những kẻ cũng “trót” thương Sài Gòn như thế, lên đến hơn 83 nghìn lượt theo dõi.

Chàng trai trẻ suy nghĩ hồi lâu khi tôi hỏi về phong cách chụp ảnh của bản thân anh. Ẩn sau vẻ ngoài vô tư lự là cả một tâm hồn trưởng thành thích tìm kiếm cái an nhiên trong cái xô bồ. “Mình sẽ gọi nó là phong cách “Đời”,” anh dừng một nhịp trước khi giải thích câu trả lời của mình, “bởi những bức ảnh của mình đa phần đều là những khoảnh khắc đời thường. Một con phố bình yên rợp bóng cây xanh. Một nụ cười yêu đời bất chợt của chú xe ôm, cô bán vé số chiều. Hay là mây, là trời, là hoàng hôn hay hừng đông thật đẹp chốn Sài Thành này…”
Điều thôi thúc anh cầm máy, ngoài thiên nhiên, cảnh vật, là văn hoá và con người Sài Gòn. Đặc biệt là khu Chợ Lớn Quận 5 phần nhiều là người Hoa sinh sống. “Cái cảm giác sống ở đây rất khác với những quận còn lại của Sài Gòn. Người Hoa họ giữ lại được rất nhiều tinh hoa văn hoá, cả tinh thần lẫn cảnh quan. Xen lẫn trong guồng quay sôi động, náo nhiệt của khu chợ “cái gì cũng có” là nhịp sống bình yên đến bất ngờ của người dân địa phương.
Nguyên lục trong những tấm ảnh ngập tràn màu sắc của Sài Gòn và chọn ra một tấm thể hiện rõ nhất sắc màu của bản thân anh. Đó là màu vàng của những chung cư cũ mọc khắp Sài Gòn, là những cảnh vật rất đỗi bình yên, tuy cũ kĩ nhưng lại giàu chất hoài niệm, là khoảnh khắc những ánh nắng sớm mai chiếu vào rực rỡ, tới lúc nắng chiều rọi hắt hành lang.

“Tấm hình này mình chụp lúc chiều tà, và cũng tình cờ đi ngang chung cư này lần đầu tiên ở quận 11. Khoảnh khắc có hai bà cháu bước qua cũng rất tình cờ. Nhiều bạn hỏi sao có thể bắt được những khoảnh khắc rất đời và may mắn đến thế, mình đều cười rồi bảo: Chắc do thương Sài Gòn nhiều nên Sài Gòn đem cho cái duyên này!”
Tấm hình tưởng chừng vô tình, vu vơ lại khiến Nguyên khựng lại nhớ tới bà nội anh. Ký ức trải dài từ những năm tháng tuổi thơ bị bà cầm roi dí đánh mỗi trưa tới những tháng ngày bà ốm dài đằng đẵng, anh đều ở bên chăm sóc bà tới khi bà mất. Hiện tại và quá khứ. Những góc máy thật nhỏ giúp anh ghi lại những khoảnh khắc thật lớn, nuôi dưỡng cảm xúc của anh thật nhiều.

Nguyên kể, dù chưa có ý định theo đuổi con đường nghiếp ảnh chuyên nghiệp, song từ khi cầm máy ghi lại bao chuyện đời, bản thân anh trưởng thành hơn rất nhiều. “Mình cảm thấy mình đến nhanh cái tuổi đầu ba hơn đám bạn cùng lứa, biết nghĩ mọi thứ chân thành hơn, biết sống tích cực gần như hoàn hảo. Ít nhiều đều mong mang đến chút cảm hứng nhỏ bé nhưng thật trong veo đến nhiều người xung quanh mình.”
“Bộ đồ nghề của mình gồm những gì ư?”, Nguyên không ngần ngại lục chiếc ba lô của mình. “Một chiếc máy ảnh Sony yêu thích, một con xe máy giúp mình đi khắp chốn Sài Gòn, một đứa “tài xế bạn thân”, và cuối cùng, quan trọng nhất là một “túi to bự” lúc nào cũng chứa đầy cái thương chân thành chốn Sài Gòn này.” Anh cười đầy tự hào. Cái thương ấy được anh gửi gắm qua ba bức hình – ba “chuyện đời” khác nhau của Sài Gòn.
#1 Cây cầu bắc qua con đường Nguyễn Tri Phương và 3/2

Nhắc đến Sài Gòn, người ta hay hình dung tới một bức tranh lộn xộn mà trong đó, người và xe chen chúc nhau dưới cái nắng chói chang của trưa hè. Nhưng dưới ống kính của Nguyên, Sài Gòn là những dòng xe ngược xuôi bận rộn nhưng không vồn vã, là con đường nắng nhưng được bao bọc bởi những tán cây xanh.
“Khoảnh khắc này được chụp khi mình dừng chân giữa cây cầu vượt Nguyễn Tri Phương – 3/2. Ai cũng nghĩ cung đường này là “điểm nóng” ùn tắc, nên khi mình đăng tấm hình này lên, mọi người đều bất ngờ trầm trồ trước một Sài Gòn rợp bóng cây xanh, yên bình tĩnh lặng như thế. Bởi nên, có những điều bình dị trước mắt, nhưng cuộc sống vội trôi khiến ta dễ dàng bỏ qua lúc nào chẳng hay.”
#2 Người vợ cạo râu cho chồng

Sài Gòn không thiếu những toà nhà chọc trời, nhưng cũng chẳng ít nhưng khu chợ cũ, chung cư cũ hiện hữu song song. Nguyên bắt được khoảnh khắc chị vợ đang chăm chú cắt tóc, cạo râu cho anh chồng vào một ngày trưa nắng nóng đổ lửa tháng 5 tại một chung cư Quận 4. Màu vàng rêu phong của những bức tường cũ kỹ trái ngược với những toà nhà cao tầng hiện đại loá mắt tại Quận 1. Và cũng chỉ ở những khu dân cư địa phương bình dị như thế, cái thương nhau mới được thể hiện từ những điều quá đỗi giản đơn.
“Câu chuyện mình viết kèm với tấm hình được đúc kết từ dăm ba cái chuyện tình hồi xưa mình hay được ba mẹ, chú dì ở quê kể lại. Ngày xưa ba mẹ, chú dì thương nhau dễ thương lắm, không ồn ào, không phô trương nhưng cứ thế bên nhau đến trọn đời. Ngẫu nhiên câu chuyện là rất hợp “mood” của tấm hình. Có thương nhau thật nhiều thì mới quan tâm, chăm sóc nhau mấy thứ nhỏ xíu như thế, đúng không?”
#3 Khoảnh khắc hừng đông và chiều tà tại Landmark 81

“Người ta nói, nếu bạn thương bất cứ ai, bất cứ nơi nào thật chân thành, bạn sẽ thấy được những thứ bình yên, trân quý ở nơi đó.” Chẳng thế mà Nguyên đã biến những toà nhà kỳ vĩ của Sài Gòn thành một bức tranh mang đến bình yên kỳ lạ cho người ngắm. “Người ta thường mơ ước ngắm bình minh qua màn sương mờ ảo của Đà Lạt, hay thả mình theo bóng mặt trời trước khung cảnh hoàng hôn mơ mộng ở Phú Quốc. Ít ai dừng lại trước những toà nhà cao tầng của Sài Gòn để canh cái hừng đông hay chiều tà…”
Thế nhưng, Sài Gòn có những gam màu đẹp đến không tưởng. “Mình nhớ hôm đó thức dậy từ 4 giờ sáng để đón bằng được hừng đông ngay nơi đảo Kim Cương Quận 2, rồi lại loanh quanh đến tận chiều tà để săn thêm cảnh hoàng hôn rực rỡ.” Kết quả ngoài mong đợi, tấm hình biểu tượng này trở thành tác phẩm nhận được nhiều tương tác nhất từ trước tới giờ của Nguyên.
Photos of Nguyên by Khooa Nguyen