Anh chàng du học sinh Mỹ Tiến Nam Nguyễn trở về Việt Nam và bắt đầu hành trình khám phá bản thân của mình. Cuộc đời của anh ở Sài Gòn được thể hiện qua mười bài hát sau đây.
Đọc bài viết bằng tiếng Anh
“Mình là ai ư? Mình cũng chẳng biết nữa,” nhân vật chính trong tập này của The Dot Magazine, Tiến Nam Nguyễn nhún vai.
Nam từng là du học sinh xuất sắc tại Mỹ với nhiều giải thưởng về thời trang trong tay. Sau khi trở về Việt Nam, Nam tích cực thử sức với nhiều lĩnh vực khác nhau, như trưởng phòng Marketing tại Uber, hay chuyên gia phân tích dữ liệu tại những công ty hàng đầu Việt Nam. Song, anh vẫn còn rất băn khoăn về danh tính con người mình.
Lớn lên tại Việt Nam, như các bạn đồng trang lứa Nam cũng có ước mơ về “miền đất hứa” nước Mỹ, nơi anh có thể tìm ra mục đích sống của mình. Mùa hè năm 2018, anh trở về Việt Nam, mang theo khát khao sống một cuộc đời ý nghĩa, đầy trải nghiệm và cảm xúc. Dù sự nghiệp đầy biến động, nhưng trong Nam vẫn hừng hực một ngọn lửa đam mê cho nhạc kịch. “Âm nhạc là cuộc đời mình, sân khấu là nơi mình toả sáng, và diễn kịch đối với mình quan trọng như việc thở vậy,” Nam nói với ánh mắt đầy nhiệt huyết.
Chúng tôi gặp Nam tại Nhà Hát Lớn Sài Gòn để hỏi anh về những bài hát gắn kết với cuộc đời anh của hiện tại. “Âm nhạc là nguồn sáng tạo bất tận của mình…là nơi mình “trốn” thực tại và đắm mình trong giấc mơ nhạc kịch của mình,” Tiến Nam Nguyễn thở dài. Mười bài hát sau đây thể hiện sự thay đổi trong hành trình khám phá bản thân của anh, mà hẳn bạn có thể cảm nhận thấy qua sự “biến thiên” liên tục của thể loại nhạc mà Tiến Nam hay nghe.
Trải nghiệm ý nghĩa đầu tiên của anh với âm nhạc là gì?
Đó là năm cuối của mình ở trung học phổ thông, mình đang cảm nắng bạn nữ này. Cô ấy đang theo học thanh nhạc tại Học Viện Âm Nhạc Quốc Gia Việt Nam. Một ngày ngẫu nhiên, cô bỗng hát tặng mình bài hát “Kiss Me” của Six Pence None the Richer bên chiếc đàn piano và ngay lập tức mình “đổ” luôn.
Nhưng bọn mình cũng chẳng thành đôi. Sau đó cô ấy trở nên nổi tiếng, nhưng mình xin phép được giấu tên. Mình thì cũng trải qua một thay đổi lớn trong cuộc đời, khi mình khám phá ra giới tính thứ ba của bản thân. Và đó cũng là khi mình biết được âm nhạc có thể truyền tải cảm xúc yêu đương mạnh mẽ như thế nào.
Sau đó mình bay tới Mỹ năm đầu tiên của đại học. Sau chuyến bay 16 tiếng dài đằng đẵng từ Việt Nam đến New York, mình nhận được tin nhắn của người bạn trai lúc đó. Anh đã viết cho mình một bài hát và sau đó hát qua Skype cho mình nghe. Mình vẫn còn nhớ lời bài hát đẹp tựa một giấc mơ “Em như một cây lan nở rộ, làm trái tim anh rung động khôn nguôi…” Mình thực sự xúc động và càng cảm nhận được sức mạnh của âm nhạc trong việc truyền tải những cảm xúc không thể diễn tả được bằng lời.
Âm nhạc có đồng hành với anh trong cuộc sống đời thường?
Mình nghe nhạc những khi mình không phải nghĩ ngợi quá nhiều, khi đi trên đường, mua đồ ăn hay tản bộ trong công viên.
Khi làm việc, nếu không phải giao tiếp với ai, mình sẽ đeo tai nghe vào và đắm chìm trong một thế giới riêng. Mấy bài của Vini Vici, Vicetone hay Martin Garrix. Khi nghe những bản nhạc này anh tập trung và tỉnh táo hơn, rất phù hợp với công việc phân tích dữ liệu hay lập chiến lược của mình.
Khẩu vị âm nhạc của anh thay đổi như thế nào kể từ khi anh bắt đầu nghe nhạc?
Thú thực là không có thay đổi mấy. Mình thích nghe nhạc khi đi du lịch. Mình sẽ tựa đầu vào cửa sổ ô tô hoặc máy bay, phóng tầm mắt ra thế giới xung quanh và thả hồn miên man vào những chuyến phiêu lưu.
Thể loại nhạc nào bị đánh giá thấp? Thể loại nào được tung hô quá đà?
Mình nghĩ mọi người nên thử nghe nhạc kịch nhiều hơn. Những bộ phim ca nhạc như “La La Land”, “The Greatest Showman” hay những phim Disney nhận được rất nhiều phản hồi tích cực. Những bài nhạc huyền thoại broadway thật sự rất cảm động và ý nghĩa. Nhưng thật tiếc là chúng không được quá nhiều người biết đến.
Hãy thử nghe các ca khúc của Benji Pasek hay Justin Paul (nhạc sĩ viết nhạc cho phim “La La Land” và “The Greatest Showman”). Đối với những bạn mới nghe dòng nhạc này, “Dear Evan Hansen”, “Spring Awakening”, “American Psycho” hay “Bare” đều rất dễ nghe, dễ nghiện.
Mình cảm thấy thể loại nhạc hip hop được ca ngợi quá đà, có lẽ vì mình không nghe quá nhiều nên không thể cảm nhận hết vẻ đẹp của nó. Tuy nhiên, thi thoảng mình cũng nghe nhạc hip hop, và đặc biệt yêu thích Lil Dicky. Bạn có biết nhạc kịch Broadway rất nổi tiếng trong vài năm gần đây về lịch sử nước Mỹ, “Hamilton” gần như là một show toàn nhạc hip hop không?
Nếu phải chọn một bài hát để khiến một người rơi vào “lưới tình” với âm nhạc, anh sẽ chọn bài nào?
Nếu chỉ được chọn một bài thôi thì có lẽ mình sẽ chọn “Love is a Losing Game” của Amy Winehouse (bản hát live tại Mercury Music Awards).
Mình nghĩ đây là một bài hát xuất sắc bộc lộ trọn vẹn được sức mạnh của âm nhạc. Giọng hát đi vào lòng người của Amy tràn đầy cảm xúc mãnh liệt. Lời bài hát như lời tự sự, song lại như thể cô đang đọc thơ vậy.
Amy có một hôn nhân không mấy tốt đẹp, và tại thời điểm đó cô thực sự rất mong manh. Dù biết mối quan hệ này sẽ huỷ hoại mình, cô vẫn cương quyết níu giữ nó. Cuối cùng thì cô là người bị tổn thương.
Cô dồn hết tâm tư của mình vào lời bài hát tuyệt vọng, cộng thêm giai điệu nhạc acoustic buồn thăm thẳm. Đó có lẽ là màn biểu diễn sống đẹp đẽ nhất mình từng được chứng kiến. Mình đã khóc khi xem lại nó trong phim tài liệu về cuộc đời cô mang tên Amy.
Hãy miêu tả bản Mix của anh trong một vài câu ngắn gọn.
Bản Mix này tường thuật lại cuộc đời mình ở Sài Gòn, về danh tính của mình ngày trước và hiện tại. Vì mình cũng thay đổi khá nhiều, bạn có thể sẽ khá ngạc nhiên khi các bài hát cũng theo đó mà đổi tông liên tục. Nhưng nhìn chung, mười bài hát này sẽ khiến tâm trạng của bạn vui vẻ, tích cực hơn.
Cuối cùng, anh hãy mô tả chi tiết mười bài hát mà anh chọn đi!
Bản Mix này thể hiện những thay đổi trong chính con người mình kể từ khi mình chuyển vào Sài Gòn và bắt đầu một cuộc sống mới với công việc mới. Mọi thứ đều có vẻ hào hứng vô cùng. Nên bài hát khởi đầu có giai điệu rất vui vẻ, với tên gọi “Favorite Song” của Sinkane.
Những tháng cuối năm 2018, cuộc sống của mình khá khép kín. Mình không đi ra ngoài quá nhiều, không làm quen bạn mới mà chỉ thi thoảng đi chơi với một, hai người bạn thân, cũng không hẹn hò với ai – dường như mình không có cảm xúc gì. Nhưng mình chấp nhận và vui vẻ với điều đó. Thể loại âm nhạc mà mình nghe khá cổ điển, và có khuynh hướng nhạc điện ảnh vintage. Những bài hát như “Heart of Glass” của Blondie và “Venice Bitch” của Lana Del Rey.
Rồi năm 2019 đến tràn đầy sức sống – mình thoát ra khỏi vỏ bọc của chính mình nên âm nhạc mình nghe cũng vui vẻ, tươi mới hơn. Mình lại có cảm giác yêu đời, và muốn yêu một ai đó. Mình nghe những bài hát nhẹ nhàng, sâu sắc hơn, điển hình là các ca khúc “Thirteen” của Yeah Yeah Yeahs và “Day 1” bởi Honne. Mình cũng đưa bài “2Shy” của Shura vào bản mix này vì nó điển hình cho sự “đa tình” của mình lúc đó.
Với mớ cảm xúc bòng bong, những bài hát tiếp theo có thêm một chút đắng cay, chút đợi chờ của tình yêu. Như bài “Dancing with a Stranger” bởi Sam Smith và Normani hay “Tror Du Att Han Bryr Sig” bởi Benjamin Ingrosso và Felix Sandman. Những khúc ca này trùng lặp với câu hỏi luôn quanh quẩn trong đầu mình lúc ấy “Anh ta có thật sự quan tâm đến mình không?”
Cuối cùng thì những mối tình chẳng đi đến đâu đó cũng đến hồi kết, nhưng ít nhất thì mình cũng không còn ru rú ở nhà như trước. Mình nhận ra mình vẫn còn những rung cảm trong tình yêu, rằng mình vẫn có thể yêu và quan tâm rất nhiều đến một người. Bài hát “Someone to Fall Back On” của Jason Robert Brown rất phù hợp để kết thúc chương này của cuộc đời mình.
Ngoài chuyện yêu đương, Sài Gòn cũng rất ưu ái dành tặng mình những người bạn mà mình vô cùng trân trọng. Mình được thăng chức lên làm quản lý tại công ty, và sự nghiệp ngày càng mở rộng. Mình ra ngoài nhiều hơn và bắt đầu quen với cuộc sống ở đây. Dù trải qua những lần bất ổn trong cảm xúc, nhưng mình biết vẫn còn rất nhiều người bạn bên quanh hỗ trợ và ủng hộ mình. Tinh thần lạc quan này là lí do mình kết thúc bản mix với ca khúc “Vicetone remix of Ocean Away” của Arizona.
Nên nghe bản mix này ở đâu để “cảm” trọn vẹn nó?
Khi đang trên đường đi tới một nơi nào đó, nhìn ra cửa sổ ô tô và mơ mộng một chút…
Photos by Nam Tran Duy and edited by David Kaye