Khôi Nguyễn, 22 tuổi, là một chàng trai trẻ giàu năng lượng và đa tài. Tốt nghiệp Đại học RMIT với tấm bằng Thiết kế loại giỏi, cậu ngay lập tức “kết duyên” với ngành sản xuất hình ảnh truyền thông. Mỗi khi “bí” ý tưởng, những cuộc chạy đua giữa nhịp sống hối hả quanh Sài Gòn là liều thuốc kích thích giao cảm giữa cậu với nghề.
Read on in English
Khôi Nguyễn thích được gọi bằng cái tên thân mật Koi. Vừa bước chân ra khỏi cánh trường đại học, cậu đã dấn thân vào nhiếp ảnh thương mại và sản xuất video. “Koi ở năm 2030 ư?” Chàng trai trẻ nhiều ước mơ đăm chiêu trước câu hỏi về tương lai của mình. “Mười năm là một quãng đường dài, điều gì cũng có thể xảy ra nhỉ? Koi là một người ôm mộng lớn lao nên kỳ vọng bản thân mình lúc đó sẽ đủ trưởng thành, chín chắn, già dặn và dày dặn kinh nghiệm trong lĩnh vực truyền thông để có thể điều hành một công ty truyền thông marketing của riêng mình…”
“Nếu biết Koi đủ lâu, bạn sẽ nhìn ra cái nhiệt huyết và tâm huyết của mình với nghề cũng như vạn vật xung quanh. Từ năm 12 tuổi, Koi đã tự tìm tòi, học hỏi về ngôn ngữ trí óc và ngôn ngữ lập trình tư duy NLP. Mình nghiệm ra một điều: trí óc phải luôn được rèn luyện, kích hoạt, thử thách thì mới có hành động hiệu quả và đem đến kết quả lớn.”
Chính điều này thúc đẩy Koi mơ một “giấc chiêm bao” khác – một doanh nghiệp liên quan đến phát triển cá nhân, để anh chàng thỏa sức chia sẻ đam mê đến cho mọi người bằng trải nghiệm thực tiễn và sự hài hước của mình.
Những tấm hình bạn chụp chứa đựng nhiều cảm xúc sâu sắc. Bạn có “chiêu” nào để mọi người thoải mái bộc lộ cảm xúc trước ống kính như vậy?
Điều quan trọng đối với Koi chính là sự nhịp điệu – rhythm, và máy ảnh là một công cụ – medium để thể hiện thông điệp và phong cách chụp hình của mình.
Để có được sự hòa hợp, đầu tiên mình cần nói chuyện với người diễn để hiểu được yêu cầu shooting, cùng lúc đó trao đổi qua về cuộc sống. Những câu hỏi tưởng chừng không liên quan về sở thích cá nhân được Koi tận dụng triệt để trong năm, mười phút đầu để phá bỏ bức tường ngượng ngùng giữa mình và “talent”. Bật mí một tip là Koi luôn cố gắng chọc họ cười bằng mấy câu nói và hành động hơi…ngốc nghếch tí, như nhảy nhót với nhạc. Khi cả hai đều thoải mái thì việc bắt chụp những khoảnh khắc cũng như thể hiện cảm xúc sẽ dễ dàng hơn.
Thêm nữa, trong lúc chụp, Koi luôn tạo cho họ sự thoải mái bằng những lời khen nhỏ, giúp họ thấy và hiểu được ý định của mình. Ví dụ, Koi sẽ thị phạm về kiểu dáng chụp hình mà mình mong muốn, nhưng sẽ làm hơi…”lố” tí để tạo tiếng cười, và để họ cảm thấy việc tạo dáng chẳng khó khăn chút nào.
Bạn có cảm thấy áp lực khi chụp hình những người nổi tiếng?
Giống như những vận động viên thể thao, những diễn viên, những diễn giả, cảm giác hồi hộp, áp lực chính là cảm giác thích thú nhất, đồng thời là động lực lớn lao để thúc động bản thân mỗi ngày. Đối với Koi, cảm giác ấy trước những buổi chụp những nhân vật nổi tiếng “high -profile” rất đặc biệt, vì chính áp lực giúp mình tính toán tỉ mỉ về thời gian sản xuất hình ảnh, chuẩn bị thiết bị kỹ lưỡng, trao đổi rõ ràng về mong đợi của khách hàng.
Lúc chụp hình chính là lúc Koi được là chính mình. Koi cũng áp dụng cách “break the ice” của mình với tất cả nhân vật dù là người nổi tiếng — tạo không gian làm việc vui vẻ, tích cực và thoải mái. Mình cũng hình dung trước shape ánh sáng cho buổi chụp nên mọi thứ đến thật tự nhiên và đầy hào hứng, y như khi mình đang chơi một trò chơi đòi hỏi sự tập trung cao độ.
Nếu được chọn duy nhất một buổi shoot để giới thiệu đến người chưa từng biết đến Koi, bạn sẽ chọn shoot nào?
Đây chính là buổi shoot mà tới tận giờ nghĩ lại Koi vẫn cảm thấy lâng lâng! Đó là lần đầu tiên mình hợp tác với một thương hiệu cực kỳ nổi tiếng, Vespa. Koi có một tình yêu lớn lao với xe Vespa vì cái đẹp hoàn hảo, cảm giác chạy xe và triết lý của hãng. Đây có thể coi là cột mốc bắt đầu của sự nghiệp nhiếp ảnh thương mại với Koi.
Các buổi chụp hình của bạn xoay quanh nhiều chủ đề — đồ ăn, chân dung,.. Với mỗi chủ đề bạn có cách tiếp cận khác nhau như thế nào?
Koi tin một câu nói “Practices makes perfect” (Có công mài sắt, có ngày nên kim). Vì càng làm, ta sẽ càng hiểu việc ta đang làm là gì, rút được nhiều kinh nghiệm sau những sai sót. Bước đầu tiên, Koi sẽ quyết định nội dung mình muốn truyền tải đến. Tiếp đến là ánh sáng, vì mỗi ánh sáng khác nhau sẽ tạo ra cảm giác khác cho người xem ở cùng một chủ thể hay khung cảnh.
Đồ ăn và chân dung đối với mình đều là ghi nhận vẻ đẹp. Ở chân dung, Koi sẽ tập trung thể hiện nhân vật, cảm xúc và cái đẹp của con người ấy – từ bề ngoài tới tâm hồn. Đối với ẩm thực, mình sẽ tập trung thể hiện sự tươi ngon, công phu của món ăn mà người đầu bếp đã thổi hồn vào đó. Sự khác nhau của hai thể loại này chính là sự chuyển động. Khi chụp con người, Koi phải dùng hết năng lượng của mình để giao tiếp, chụp hình, giữ lửa, nên thường hay bị mệt sau một buổi shoot đầy năng động. Với đồ ăn thì mình có thời gian để chăm chút, sắp xếp cho thật hoàn hảo.
Có gì trong túi đồ nghề đi chụp của bạn?
Trong một cái ba-lô máy ảnh, mình luôn mang theo chiếc máy ảnh yêu thích đã dùng suốt hơn hai năm nay – Fujifilm XH1, cùng với lens Fujinon 16-55mm f/2.8, một hộp đựng thẻ nhớ gần 4 cái thẻ 64GB, một cái speedlite, một bộ vệ sinh máy, vài cây bút.
Còn tùy vào từng dự án, mình có thể mang tới hai vali dài tầm 1.5m đựng chân đèn, đèn và những dụng cụ nhiếp ảnh. Ngày xưa khi ra ngoài chỉ cần một cái máy ảnh, nhưng càng học hỏi và làm việc, mình càng phải mang thêm đèn và những dụng cụ chỉnh sáng để đảm bảo có được ánh sáng đẹp nhất khi “on set”.
Bạn khám phá đam mê với bộ môn chạy từ khi nào?
Thật ra mình không phải là một người thích tập cardio, nhất là chạy bộ! Tình cờ một lần trong chuyến đi Đà Lạt, thấy bản thân chạy một vòng hồ Xuân Hương có 5km thôi mà không nổi, nên đã quyết tâm phải chinh phục thử thách này. May mắn là mình có một người anh hay rủ chạy cùng quanh Quận 2, lỡ hôm nào thấy…”lầy lội”, anh lại cho một bài ca triết lý: Mục tiêu chạy bộ mỗi tháng cũng giống như sự kiên định của bản thân, để rèn luyện tính kỷ luật, để vượt qua vùng an toàn, để tập thói quen không bỏ cuộc.
Có thể tháng đó bạn đặt mục tiêu 100km, nếu hôm nay quá bận rộn thì mai phải biết chạy bù để hoàn thành con số mình đặt ra. Càng chạy, mình càng hiểu rõ lời dạy của anh nên càng yêu thích chạy bộ và muốn chia sẻ đam mê này đến nhiều người hơn.
Khi chạy, bạn nghĩ về điều gì?
Khi chạy, mình chủ yếu là nghe sách nói nên hay suy nghĩ về cuốn sách mình đang nghe. Lâu lâu, nếu không nghe sách, mình sẽ vừa chạy vừa suy nghĩ về công việc, cuộc sống, những kế hoạch trong tương lai…
Bạn nghĩ có mối liên kết nào giữa chạy bộ và trí sáng tạo không?
Chắc chắn là có! Khi chạy chắc hẳn bạn sẽ rất mệt, thở gấp, mồ hôi nhễ nhại. Nhưng sau khi kết thúc chạy tầm năm, mười phút, bạn sẽ thấy có một nguồn năng lượng sảng khoái bừng tỉnh cả người, giúp mình cảm thấy cơ thể khỏe khoắn, đầu óc được khai thông, “bật” ra được nhiều ý tưởng mới và giảm được căng thẳng thường ngày.
Bạn có lời khuyên gì cho những người mới bắt đầu bộ môn chạy bộ?
Hãy đặt ra mục tiêu cho bản thân mỗi tuần, mỗi tháng và quan trọng nhất là lý do vì sao bạn phải tập luyện.
Đặt ra hình phạt nếu không hoàn thành. Như mình là nộp phạt 500K cho mỗi km không hoàn thành được.. Hình phạt thật sự thúc đẩy bạn nhiều hơn là phần thưởng.
Ngoài ra, đây là một bộ môn tốn sức, nên hãy nghiên cứu kỹ lưỡng về dinh dưỡng, kế hoạch tập luyện, nghỉ ngơi hợp lý.
Và cuối cùng, hãy rèn luyện việc tập luyện một mình để rèn sự chủ động và độc lập.
Hãy mô tả ngắn gọn cung đường chạy của bạn?
Koi là một “big city boy” thực thụ nên rất thích chạy ở Quận 1, trên những tuyến đường lớn, đi ngang qua những nơi gắn với lịch sử lâu đời của thành phố. Koi nghĩ rằng khi chạy và ngắm nhìn sự phát triển của thành phố, sự đối lập giữa hiện đại và quá khứ, mình sẽ càng yêu nơi mình đang sống, và có những ý tưởng tốt đẹp cho cộng đồng.
Bạn chạy qua những địa điểm nào, và có điều gì thú vị trên cung đường này?
Koi sẽ bắt đầu hành trình chạy của mình tại Dinh Độc Lập — một di tích quốc gia đặc biệt, cũng là một công trình kiến trúc tại Thành phố Hồ Chí Minh. Mỗi vòng ở Dinh là 1.4km. Sau khi hoàn thành ít nhất năm vòng, mình sẽ chạy băng ngang Hàn Thuyên, nhìn ngắm những quán “brunch”, cà phê, những bạn trẻ đang cùng trò chuyện, cười vui, tán tỉnh nhau ở góc Hàn Thuyên và Pasteur.
Rồi Koi chạy qua Nhà Thờ Đức Bà để chiêm ngưỡng vẻ lộng lẫy của kiến trúc Pháp. Đây cũng là lúc dòng xe tấp nập đánh thức những con đường vắng lặng yên bình. Một Sài Gòn luôn trong cuộc đua không ngừng nghỉ đón bình minh. Koi thích lắng nghe những tiếng rao, tiếng xe cộ, tiếng cười nói, vì thấy như mình đang được sống và tận hưởng giây phút hiện tại. “Appreciate the moment, be present”.
Sau đó, mình sẽ tới Đồng Khởi, Nguyễn Huệ và thưởng thức “đặc sản” sự náo nhiệt trên cung đường “mặt tiền” của Sài Gòn này. Nơi đây là sự đối lập giữa những trung tâm thương mại lớn, những nhà hàng đồ sộ và những ngôi nhà cũ. Mọi thứ hoà vào nhau tạo nên một bức tranh tương phản thật đẹp.
Tiếp đến là cung đường Hồ Tùng Mậu, Nam Kỳ Khởi Nghĩa. Mình có thói quen chạy qua Đặng Thị Nhu, nơi có quán cà phê ưa thích Saigon Roastery Coffee. Hành trình chạy tiếp tục qua khu Trần Hưng Đạo, Phạm Ngũ Lão, nơi được mệnh danh là khu phố “Tây Ba Lô”. Tản bộ quanh khu này, bạn dễ dàng bắt gặp vô vàn những quán ăn Âu Mỹ, những cửa hiệu đủ màu sắc, những quán bar sôi động — minh chứng cho một Sài Gòn không bao giờ ngủ.
Và rồi đến con đường Cách Mạng Tháng Tám. Qua vòng xoay Phù Đổng là những tòa nhà chọc trời như ABTower, những khách sạn lộng lẫy kiên cố như Rex Hotel. Sài Gòn quả thật đang trên đà phát triển mạnh mẽ. Để kết thúc hành trình trở về Dinh, mình sẽ chạy qua Nguyễn Thị Minh Khai. Nhìn qua bên trái là dòng người đông đúc, nhìn sang bên phải là những cô chú lớn tuổi đang điềm nhiên tập thể dục ở công viên Tao Đàn. Cũng là một bức minh hoạ cuộc sống con người chân thực và hồn nhiên nhất.
Đó là một hành trình chạy của mình ở Quận 1. Khi vừa chạy, thở nhịp nhàng, lắng nghe thành phố, ngắm nhìn đời thường, bạn chắc chắn sẽ thấy yêu đời hơn, thư giãn hơn sau một ngày suy nghĩ và có thêm nhiều năng lượng cho ngày mới.